Trong các mối quan hệ giữa người với người, sự xã giao giữa những đồng nghiệp có lẽ là thứ mà tôi thấy khó hiểu (vừa dễ hiểu), chán ghét, sợ hãi, sượng sùng và kỳ quặc thuộc hàng top. Nói ra thì có vẻ lạnh lùng (máu lạnh) nhưng nếu tôi bệnh, tôi không muốn đồng nghiệp (đúng theo định nghĩa đồng nghiệp và chỉ tới đó mà thôi) tới thăm chút nào cả. Và ngược lại, nếu họ ốm, tôi cũng không muốn đi. Thật ra là không quan tâm. Viết ra thì thấy bản thân quá vô cảm (?) nhưng xin lỗi, thật sự là vậy đấy. Và tôi sợ phải giải thích điều này với người khác vì họ sẽ phê phán và cho ra những bài học đạo đức mà tôi không hỏi xin. Tranh "Strangers in a Dark Room", Georgiana Luiza Nicolae Đến thăm bệnh, rồi hỏi han điều gì? Rằng đã khoẻ hơn chưa? Ừ, rồi sao nữa. Rằng bệnh gì, bác sĩ nói sao? Và...? Theo lệ thường thì sau khi trải qua một số câu hỏi "thủ tục" thì chúng ta sẽ có màn dặn dò giữ gìn sức khoẻ. Dễ hiểu thôi, lại là cách cư xử chuẩn mực. Tôi hiểu, chỉ là tôi không làm đượ...
Đi 1 bước, dò 1 bước.