Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2025

Những căn phòng tím biếc.

Không ai biết chủ nhân của ngôi nhà này là ai. Khi chúng tôi đến, nó đã luôn ở đó, chào đón chúng tôi như một người cha, người mẹ luôn bao dung và tha thứ cho đám con hoang đàng. Một ngôi nhà với vô hạn phòng - những căn phòng tím biếc. Những căn phòng luôn có người dừng chân, và luôn có đủ phòng cho người mới đến. Khi hai kẻ xa lạ vô tình bước vào cùng một phòng, họ làm tình. Tình cạn, họ phải rời đi ngay. Hoặc có đôi khi con người ta vụn vỡ quá, muốn chắp vá lại bằng những câu chuyện không đầu không đuôi với kẻ có thể chỉ gặp mặt lần đầu tiên và duy nhất trong đời, họ được phép ở lại chuyện trò cùng nhau, chỉ một giờ thôi. "Vì sao lại là màu tím?" "Vì xanh là nỗi buồn và đỏ là khát khao." Tích tắc tích tắc. Nửa đêm rồi, không ai ở lại phòng cả, tất cả cùng đi về phía căn bếp để cùng nhau ăn uống, bữa ăn có thể là đầy đủ nhất và duy nhất của họ trong ngày. Hôm nay ai mang theo món ngon vậy nhỉ? Kể cũng hay thật, chẳng ai bảo ai, mỗi ngày sẽ có vài người đ...