Tôi thích những cuộc chuyện trò không đầu không đuôi, nó là môi trường hoàn hảo để những chủ đề mà thường ngày có vẻ là sến súa, là tỏ vẻ xuất hiện. Và chúng xuất hiện thật tự nhiên, thật cần thiết. Qua nay nói chuyện với một người lạ trên mạng, gọi là viết thư thì có vẻ đúng hơn. Thư điện tử, thư qua internet vẫn là thư mà, phải không. Và bỗng dưng tôi nhớ đến một câu: 2 giờ sáng luôn là thời điểm quá muộn hoặc quá sớm để làm bất cứ điều gì. (Tôi vẫn trung thành với ý nghĩ vì con người sợ bóng đêm nên mới ám ảnh với ánh sáng như hiện tại). 2 giờ sáng rồi, đừng làm gì cả, ngủ thôi. Chẳng có gì tốt đẹp xuất hiện vào lúc đấy đâu, chỉ có chỗ cho những giấc mơ. Có một lần tôi tỉnh giấc vào khoảng 3 giờ (như nhau cả thôi) và phải nói rằng đầu óc con người lúc đấy nói tỉnh chẳng tỉnh, nói mơ chẳng mơ. Chưa đọc "Into the wild", chỉ biết đến tên sách và nội dung sơ lược nhưng muốn bỏ nhà đi lúc 3 giờ sáng. Chưa làm nên trò trống gì đã vội muốn ch...
Đi 1 bước, dò 1 bước.