Đôi khi tôi tự hỏi những người đã rời khỏi ghế nhà trường và đang chìm trong một công việc nào đó (giới làm công ăn lương ấy) kết bạn mới như thế nào giữa cái nhịp sống đầy bận rộn này. Thật đấy, bởi vì tôi thấy rằng, 8 tiếng mà ta vùi đầu vào làm việc là 8 tiếng đẹp nhất trong ngày. Trời xanh, mây trắng, nắng hồng (ừ, tôi hơi nói quá nhưng mà... vậy đó), và con người thì nhốt mình trong những toà nhà, dành hết nhựa sống vì những tờ giấy (hoặc polymer). Về nhà khi mặt trời đã mệt, và người cũng mỏi. Thời gian đâu mà kết bạn nhỉ?
Và, thời gian đâu mà duy trì những mối quan hệ hiện có?
Giữa cái thời mà hẹn nhau ra quán nước phải cân đo đong đếm giời gian thì những cuộc nói chuyện thật sự, small talk big talk deep talk cringe talk dần trở thành những lần cập nhật. Dành 10 phút tóm tắt công ăn việc làm của mình trong một (vài) năm gần đây cho bạn và nghe bạn tóm tắt của bạn cho mình. Đấy nếu may mắn gặp được họ. Còn không may thì cứ thế thành bạn cũ. Phương thức từ biệt của người trưởng thành.
Đọc ra rả trên mạng đùa rằng bạn cũ lâu ngày không gặp mà bỗng dưng nhắn tin/gọi điện thì chỉ có 3 lý do: Không mượn tiền, không đa cấp thì cũng mời cưới, mà cái nào thì ta cũng phải bỏ tiền ra. Buồn nhỉ? À, thế giới của người lớn không thoát khỏi được chữ tiền. Tất yếu, nhưng buồn nhỉ.
Không biết nữa, tôi chỉ muốn gặp một người bằng xương bằng thịt mà không cần dịp.
"Một lý do tốt để đi gặp mọi người chính là vì hôm nay là Thứ Năm." - Triết lý của gấu Pooh.
Tiếc là tôi và bạn tôi chẳng phải gấu Pooh, mà chúng tôi cũng chẳng sống ở nơi mà hằng ngày chỉ cần vui vẻ kia được. Hoặc là làm việc, hoặc là chết. Và làm việc tới mức đủ để tự sống ở cái xã hội này thì con người ta (có cả tôi) chẳng còn thì giờ và sức lực đâu mà thoả mãn cơn "thèm người" của nhau.
![]() |

Nhận xét
Đăng nhận xét