"Đi không?" "Đi đâu?" "Quan trọng sao?" "Ừ, đi." Mây đen đáng sợ hơn cơn mưa. Cái cảm giác biết chắc rằng điều gì đó sẽ xảy ra luôn làm tôi sợ hãi. Dưới chân là cỏ, là xác côn trùng, là chiếc bóng nhại lại từng cử chỉ. Trên đầu là trời, là nắng gắt, là nỗi khát khao vô tận của loài người. Con người là động vật hướng sáng. Con người là động vật ám ảnh với ánh sáng. Họ bật đèn ngay cả khi mặt trời vẫn đang rực rỡ. Lập loè, lập loè, ánh xanh, ánh đỏ. Thuật câu hồn chắc cũng chỉ là thế này thôi. "Lần trước tao hẹn, mày không trả lời." "Đừng hẹn, đến và rủ tao đi thôi. Những cái hẹn thường không thành." Hôm nay trời đầy những cánh diều. Trò cá lớn nuốt cá bé không chỉ có ở nơi biển cả. Những con diều khổng lồ giương oai trước cơn gió lớn, chúng hoá rồng, hoá thủy quái. Con diều bé tí kia mất hút rồi, chẳng ai biết nó cũng đang lơ ...
Đi 1 bước, dò 1 bước.