Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2025

Không một gợn mây.

"Đi không?" "Đi đâu?" "Quan trọng sao?" "Ừ, đi." Mây đen đáng sợ hơn cơn mưa. Cái cảm giác biết chắc rằng điều gì đó sẽ xảy ra luôn làm tôi sợ hãi. Dưới chân là cỏ, là xác côn trùng, là chiếc bóng nhại lại từng cử chỉ. Trên đầu là trời, là nắng gắt, là nỗi khát khao vô tận của loài người. Con người là động vật hướng sáng. Con người là động vật ám ảnh với ánh sáng. Họ bật đèn ngay cả khi mặt trời vẫn đang rực rỡ. Lập loè, lập loè, ánh xanh, ánh đỏ. Thuật câu hồn chắc cũng chỉ là thế này thôi.  "Lần trước tao hẹn, mày không trả lời." "Đừng hẹn, đến và rủ tao đi thôi. Những cái hẹn thường không thành." Hôm nay trời đầy những cánh diều. Trò cá lớn nuốt cá bé không chỉ có ở nơi biển cả. Những con diều khổng lồ giương oai trước cơn gió lớn, chúng hoá rồng, hoá thủy quái. Con diều bé tí kia mất hút rồi, chẳng ai biết nó cũng đang lơ ...

"Người" đã chết.

(Không phải là một bài viết "chửi" AI) Sáo rỗng và vô hồn (trải nghiệm thực tế cá nhân) "Tôi tư duy, nên tôi tồn tại". Thế ngươi - kẻ tự tước đi cái quyền được tư duy của mình, kẻ tự buộc bản thân phụ thuộc vào thứ gọi là "trí tuệ nhân tạo" kia, kẻ mà đến những thứ giao tiếp đơn giản giữa người với người cũng chẳng thể tự làm được - ngươi không tư duy, thế ngươi tồn tại để làm gì? Chẳng qua là cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cái gọi là "phụ thuộc AI" ở loài người. Đã đến thời điểm mà con người ta nhờ AI viết thư, trả lời tin nhắn hộ. Để làm gì nhỉ? Phải chi lừa đảo, thật đấy, phải chi dùng AI để lừa đảo hẳn tôi còn hiểu. Đằng này chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường thôi, thế AI để làm gì? Thật sự không hiểu và không muốn hiểu. Thời đại cô đơn, thế hệ cô độc. Và loài người giải quyết sự cô đơn ấy bằng cách này đây. Thuyết internet chết (dead internet theory), có lẽ cái chết trước là tính "người". Người thì chẳng có ai chuyện tr...

Dăm ba cái tự giới thiệu.

"Can you introduce yourself?" Câu hỏi mà tôi ám ảnh, sợ hãi, bối rối mỗi khi được hỏi. Một phần vì tiếng Anh tôi 6 xu (đùa, không vui), phần khác vì... giới thiệu gì đây? Khi ta mới gặp một người, ta muốn biết gì về họ? Và họ muốn biết gì về ta? Tên, tuổi, nghề nghiệp, quê quán,...? Ôi đâu phải đi làm chứng minh/căn cước đâu mà.   What does it mean to be human? (Mượn ảnh thôi chứ bài viết này nào được sâu sắc đến thế) Tên. Có lẽ là thứ hợp lý nhất trong những thứ được coi là quan trọng kia, nhưng cũng không quan trọng đến thế. Như một thước phim, những người xa lạ gặp nhau, cứ thế trò chuyện, không đầu không đuôi, không tên. Gọi tôi là "này" và tôi gọi người là "này", chẳng biết. Nếu có duyên gặp lại, nói chuyện một lần, hai lần, ba lần thì sẽ tự khắc biết thôi, tên là thứ không cần phải hỏi, tôi nghĩ vậy. Và nếu không có duyên gặp lại thì, tên để làm gì đâu. Đời không lãng mạn như thế (ừ, tôi nghĩ như ý trên khá là lãng mạn đấy). Ở đời, ta gặp nhau ở trư...