Chuyển đến nội dung chính

Không một gợn mây.

"Đi không?"

"Đi đâu?"

"Quan trọng sao?"

"Ừ, đi."

Mây đen đáng sợ hơn cơn mưa. Cái cảm giác biết chắc rằng điều gì đó sẽ xảy ra luôn làm tôi sợ hãi. Dưới chân là cỏ, là xác côn trùng, là chiếc bóng nhại lại từng cử chỉ. Trên đầu là trời, là nắng gắt, là nỗi khát khao vô tận của loài người.

Con người là động vật hướng sáng.

Con người là động vật ám ảnh với ánh sáng. Họ bật đèn ngay cả khi mặt trời vẫn đang rực rỡ. Lập loè, lập loè, ánh xanh, ánh đỏ. Thuật câu hồn chắc cũng chỉ là thế này thôi. 

"Lần trước tao hẹn, mày không trả lời."

"Đừng hẹn, đến và rủ tao đi thôi. Những cái hẹn thường không thành."

Hôm nay trời đầy những cánh diều. Trò cá lớn nuốt cá bé không chỉ có ở nơi biển cả. Những con diều khổng lồ giương oai trước cơn gió lớn, chúng hoá rồng, hoá thủy quái. Con diều bé tí kia mất hút rồi, chẳng ai biết nó cũng đang lơ lửng giữa trời cả, trừ người cầm dây. Kể ra thì buồn cười, có thời tôi nghĩ đồng diều là cánh đồng đặc biệt gì cơ, thì ra chỉ là đồng cỏ, hoặc đồng người. 

"Nếu ngồi một mình bên sông suối mà không muốn bị coi là kẻ kỳ quặc hoặc một kẻ sầu đời muốn tự tử, mày nghĩ mày nên làm gì?"

"Vậy tao nên làm gì?"

"Đem theo cần câu cá."

"Thế nếu tao muốn tự tử thì sao?"

"Mày không muốn."

"Tao không muốn."

Không ai nghĩ về cái chết nhiều bằng những người biết mình sắp chết và những đứa ở cái tuổi cuối 1, đầu 2. Khác một chỗ, nhóm người thứ nhất không muốn nói về cái chết, còn nhóm thứ hai thì thường xuyên nói về nó như một thú vui rẻ tiền. Có lẽ chứng đa sầu đa cảm tuổi dậy thì kéo dài lâu hơn người ta nghĩ.

"Phía trước có đánh nhau đấy."

"Người ta thích đánh nhau ở bãi rác nhỉ?"

Uống đủ nước, ăn đủ bữa sẽ giúp con người giảm hơn nửa số bệnh, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng con người thích hành hạ bản thân. Não bộ ngu xuẩn hơn ta nghĩ, hay là nó nghĩ? Ta là nó, nó là ta. Động vật về cơ bản là bộ não mà, phải không? Còn hết thảy những cái khác chỉ là một cái hộp, là nơi chứa thứ kia. Thế, nếu như hồn Trương Ba, da hàng thịt bằng cách nào đó xảy ra, ngươi là ai?

Bây giờ là mùa thu.

Mùa thu, cái mùa mơ hồ thường hay bị đổ lỗi cho chuyện ái ân tan vỡ của thiên hạ, à không, bị đổ lỗi cho bất cứ cảm xúc nào không được hân hoan lắm của nhân loại. Không sao đâu mùa thu à, ngươi không cô đơn đâu, bọn chúng còn đổ tại cơn mưa nữa. Người ta bắt vạ mùa thu vì mua thu làm ta thấy thật vô dụng khi đã bỏ lỡ xuân xanh và hạ trắng, rằng quá nửa thời gian rồi mà vẫn là một kẻ thất bại. Sang đông họ lại có niềm tin rằng xuân sắp đến, thế nên chỉ mỗi mùa thu là kẻ tội đồ.

Ai vẫn còn chơi trò bắt lá rơi ở thời đại này hẳn là người hạnh phúc nhất thế gian, hoặc là một kẻ dở hơi bậc nhất. Mà, cũng như nhau thôi, vì người dở hơi thường hạnh phúc.

"Sao đang đi mà dừng lại rồi?"

"Nhìn kìa!"

"Nhìn gì?"

"Hôm nay trời trong."

Nhận xét

Xem thêm các bài đăng phổ biến khác

Linh tinh ngày 01/12/2025

Mời ăn cưới và tại sao thế người lớn ơi?

Mùa hè ơi, em đã nghĩ gì?

Khách hàng, nhạy cảm, nội dung ngắn, npc và lời tạm biệt.

Gặp nhau lúc nào đây?