![]() |
Sinh ra đã ốm đau triền miên, các cơ quan đều yếu ớt hơn người khác, bác sĩ bảo em đoản mệnh, gia đình em biết thế nên luôn chiều chuộng em dù em có ngỗ nghịch, hỗn xược.
Tsugumi à, em ổn không?
Mỗi khi sốt, đầu óc quay cuồng, con người ta thường cảm thấy tủi thân, yếu đuối, bất lực. Nhưng đấy lại là việc quá đỗi quen thuộc với em. Em bảo:
"Cái gì trông cũng tươi mới cả."
"Nếu hay sốt như em thì sẽ đi đi về về giữa cảnh tượng ấy và hiện thực. Chẳng biết đâu là thế giới thực nữa."
Những lúc nằm trên giường bệnh, em đã nghĩ gì? Em nghĩ đến cái chết sao? Hay em nghĩ đến những điều nếu như? Mà, đối với em thì, chiếc giường nào cũng là giường bệnh.
Cái cơ thể yếu đuối khốn khiếp lại chứa lấy một tâm hồn hoang dại bậc nhất. Hay là vì cơ thể mong manh nên em mới ngông cuồng đến thế? Em đùa những trò tinh quái, em nói năng chẳng kiêng dè, em làm ngơ rằng con người thường né tránh sự thật trần trụi mất lòng, em vạch trần hết những suy nghĩ sâu thẳm trong tâm kẻ khác.
Tất cả là để người ta đừng quên em sao. Là để em cảm nhận rằng mình đang sống phải không.
![]() |
Trong đêm hội ấy, khi nhìn những ngọn hoa đăng trôi theo dòng nước, em đã cầu nguyện điều gì? Không ai biết cả. Em ngẩng đầu và em thấy một chàng trai, người mà từ đây là một điểm sáng trong em.
Trên đời này làm gì có cái gọi là đồng cảm tự nhiên, chỉ có đồng bệnh tương liên mà thôi. Người chưa từng đau không bao giờ thấu được kẻ đang bệnh, bất kỳ lời nói cảm thông nào cũng đều là giả tạo. Đó không phải đồng cảm, đó là thương hại.
Thế nên khi không ai hiểu em, người con trai ấy lại hiểu. Anh ta cũng từng bệnh nặng. Anh ta cũng có những ngày nằm dài trên giường với đầu óc mơ màng của kẻ sốt cao.
Mùa hè của em đã đến rồi!
Mùa hè cũng phải qua đi.
![]() |
Con chó em thương đã chết. Chiếc hố em đào để trả thù đã hoàn thành. Chàng trai ấy không ở lại mãi, bạn bè của em cũng rời đi.
Ai cũng đi khỏi đó. Còn em thì sao?
Em đã dành cả cuộc đời ở vùng quên ven biển ấy và sẽ chỉ quẩn quanh mãi ở đó. Kẻ đến người đi, chỉ còn em ở lại. Bạn bè của em rồi sẽ đến thành phố lớn, học đại học, làm thêm, làm quen thêm nhiều người khác. Họ chỉ đến với em vào mùa hè.
Còn em, Tsugumi, em thì sao? Em còn được sống qua bao nhiêu mùa hè nữa?
Em sẽ ở lại mãi cùng với mùa hè, hoặc em sẽ chết. Miễn là đừng chết vào mùa thu.
"Đám tang vào mùa thu thì buồn lắm. Tớ không thích chút nào cả."
Tsugumi, em là mùa hè.
Trong thư em bảo sau khi cận kề cái chết, em mới biết mình đã lãng phí những năm tháng qua như thế nào. Bây giờ em sẽ sống.
Mùa hè năm ấy thật khác.
Vĩnh biệt Tsugumi, vĩnh biệt những ngày hè đã cũ. Em không còn căm ghét cái vùng quê ấy nữa. Em biết rồi! Nếu không thể rời khỏi, hãy yêu thương nó từ trái tim mình.
Này, mùa hè ơi, khi đi dưới những hàng cây anh đào, khi nói ra những lời độc địa, khi ngồi đợi ở bến tàu, mùa hè đã nghĩ gì?
![]() |
---
• Phim 「つぐみ」 (Tsugumi), 1990. Quốc gia: Nhật Bản.
• Chuyển thể từ tiểu thuyết 「さよなら、つぐみ」(Vĩnh biệt Tugumi) của nhà văn Banana Yoshimoto.
• Bài viết dựa theo nội dung phim, có thể có sai khác nhất định so với tác phẩm gốc.
• Đăng song song trên Spiderum.
Nhận xét
Đăng nhận xét