Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Linh tinh ngày 01/12/2025

1. Hôm nay mình chính thức thất nghiệp. Ai cũng bảo nên đợi qua Tết hãy nghỉ vì cái lương tháng 13 nhưng mà... không biết nữa, mình không giàu có gì đâu nhưng chả hiểu sao lại không "bấu víu" vào cái lương tháng 13 đó lắm. Đương nhiên có thì tốt rồi nhưng cố gắng gồng qua Tết chỉ để nhận thêm tháng lương thì mình không làm. Mình luôn biết là mình, may mắn, chưa phải gồng gánh gia đình nên mới thế chứ tầm mấy năm nữa thì chắc là cũng cần cái lương kia lắm chả đùa. 2. Thật ra ban đầu mình cũng tính đợi qua Tết thật. Mà thường cái gì tính đi tính lại là chả bao giờ thành, những quyết định toàn là bộc phát. Theo trải nghiệm cá nhân thì bộc phát xong hầu như 10 lần thì hết 7 lần mình hối hận, thế mà vẫn giữ cái tính đó tới giờ. Bây giờ thì hỏi hối hận không thì mình sẽ trả lời rằng không hối hận. Không hối hận nhưng hơi sợ hãi, sợ rằng thất nghiệp lâu ấy mà. Sợ nhưng không hối hận, không hối hận nhưng sợ. 3. Mình nghĩ mình là một người luôn sẵn sàng để rời đi. Chỗ làm việc chả có ...

Những căn phòng tím biếc.

Không ai biết chủ nhân của ngôi nhà này là ai. Khi chúng tôi đến, nó đã luôn ở đó, chào đón chúng tôi như một người cha, người mẹ luôn bao dung và tha thứ cho đám con hoang đàng. Một ngôi nhà với vô hạn phòng - những căn phòng tím biếc. Những căn phòng luôn có người dừng chân, và luôn có đủ phòng cho người mới đến. Khi hai kẻ xa lạ vô tình bước vào cùng một phòng, họ làm tình. Tình cạn, họ phải rời đi ngay. Hoặc có đôi khi con người ta vụn vỡ quá, muốn chắp vá lại bằng những câu chuyện không đầu không đuôi với kẻ có thể chỉ gặp mặt lần đầu tiên và duy nhất trong đời, họ được phép ở lại chuyện trò cùng nhau, chỉ một giờ thôi. "Vì sao lại là màu tím?" "Vì xanh là nỗi buồn và đỏ là khát khao." Tích tắc tích tắc. Nửa đêm rồi, không ai ở lại phòng cả, tất cả cùng đi về phía căn bếp để cùng nhau ăn uống, bữa ăn có thể là đầy đủ nhất và duy nhất của họ trong ngày. Hôm nay ai mang theo món ngon vậy nhỉ? Kể cũng hay thật, chẳng ai bảo ai, mỗi ngày sẽ có vài người đ...

Không một gợn mây.

"Đi không?" "Đi đâu?" "Quan trọng sao?" "Ừ, đi." Mây đen đáng sợ hơn cơn mưa. Cái cảm giác biết chắc rằng điều gì đó sẽ xảy ra luôn làm tôi sợ hãi. Dưới chân là cỏ, là xác côn trùng, là chiếc bóng nhại lại từng cử chỉ. Trên đầu là trời, là nắng gắt, là nỗi khát khao vô tận của loài người. Con người là động vật hướng sáng. Con người là động vật ám ảnh với ánh sáng. Họ bật đèn ngay cả khi mặt trời vẫn đang rực rỡ. Lập loè, lập loè, ánh xanh, ánh đỏ. Thuật câu hồn chắc cũng chỉ là thế này thôi.  "Lần trước tao hẹn, mày không trả lời." "Đừng hẹn, đến và rủ tao đi thôi. Những cái hẹn thường không thành." Hôm nay trời đầy những cánh diều. Trò cá lớn nuốt cá bé không chỉ có ở nơi biển cả. Những con diều khổng lồ giương oai trước cơn gió lớn, chúng hoá rồng, hoá thủy quái. Con diều bé tí kia mất hút rồi, chẳng ai biết nó cũng đang lơ ...

"Người" đã chết.

(Không phải là một bài viết "chửi" AI) Sáo rỗng và vô hồn (trải nghiệm thực tế cá nhân) "Tôi tư duy, nên tôi tồn tại". Thế ngươi - kẻ tự tước đi cái quyền được tư duy của mình, kẻ tự buộc bản thân phụ thuộc vào thứ gọi là "trí tuệ nhân tạo" kia, kẻ mà đến những thứ giao tiếp đơn giản giữa người với người cũng chẳng thể tự làm được - ngươi không tư duy, thế ngươi tồn tại để làm gì? Chẳng qua là cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cái gọi là "phụ thuộc AI" ở loài người. Đã đến thời điểm mà con người ta nhờ AI viết thư, trả lời tin nhắn hộ. Để làm gì nhỉ? Phải chi lừa đảo, thật đấy, phải chi dùng AI để lừa đảo hẳn tôi còn hiểu. Đằng này chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường thôi, thế AI để làm gì? Thật sự không hiểu và không muốn hiểu. Thời đại cô đơn, thế hệ cô độc. Và loài người giải quyết sự cô đơn ấy bằng cách này đây. Thuyết internet chết (dead internet theory), có lẽ cái chết trước là tính "người". Người thì chẳng có ai chuyện tr...

Dăm ba cái tự giới thiệu.

"Can you introduce yourself?" Câu hỏi mà tôi ám ảnh, sợ hãi, bối rối mỗi khi được hỏi. Một phần vì tiếng Anh tôi 6 xu (đùa, không vui), phần khác vì... giới thiệu gì đây? Khi ta mới gặp một người, ta muốn biết gì về họ? Và họ muốn biết gì về ta? Tên, tuổi, nghề nghiệp, quê quán,...? Ôi đâu phải đi làm chứng minh/căn cước đâu mà.   What does it mean to be human? (Mượn ảnh thôi chứ bài viết này nào được sâu sắc đến thế) Tên. Có lẽ là thứ hợp lý nhất trong những thứ được coi là quan trọng kia, nhưng cũng không quan trọng đến thế. Như một thước phim, những người xa lạ gặp nhau, cứ thế trò chuyện, không đầu không đuôi, không tên. Gọi tôi là "này" và tôi gọi người là "này", chẳng biết. Nếu có duyên gặp lại, nói chuyện một lần, hai lần, ba lần thì sẽ tự khắc biết thôi, tên là thứ không cần phải hỏi, tôi nghĩ vậy. Và nếu không có duyên gặp lại thì, tên để làm gì đâu. Đời không lãng mạn như thế (ừ, tôi nghĩ như ý trên khá là lãng mạn đấy). Ở đời, ta gặp nhau ở trư...

2 giờ sáng rồi, đừng làm gì cả, hãy ngủ đi.

Tôi thích những cuộc chuyện trò không đầu không đuôi, nó là môi trường hoàn hảo để những chủ đề mà thường ngày có vẻ là sến súa, là tỏ vẻ xuất hiện. Và chúng xuất hiện thật tự nhiên, thật cần thiết. Qua nay nói chuyện với một người lạ trên mạng, gọi là viết thư thì có vẻ đúng hơn. Thư điện tử, thư qua internet vẫn là thư mà, phải không. Và bỗng dưng tôi nhớ đến một câu: 2 giờ sáng luôn là thời điểm quá muộn hoặc quá sớm để làm bất cứ điều gì. (Tôi vẫn trung thành với ý nghĩ vì con người sợ bóng đêm nên mới ám ảnh với ánh sáng như hiện tại). 2 giờ sáng rồi, đừng làm gì cả, ngủ thôi. Chẳng có gì tốt đẹp xuất hiện vào lúc đấy đâu, chỉ có chỗ cho những giấc mơ. Có một lần tôi tỉnh giấc vào khoảng 3 giờ (như nhau cả thôi) và phải nói rằng đầu óc con người lúc đấy nói tỉnh chẳng tỉnh, nói mơ chẳng mơ. Chưa đọc "Into the wild", chỉ biết đến tên sách và nội dung sơ lược nhưng muốn bỏ nhà đi lúc 3 giờ sáng. Chưa làm nên trò trống gì đã vội muốn ch...

Gặp nhau lúc nào đây?

Đôi khi tôi tự hỏi những người đã rời khỏi ghế nhà trường và đang chìm trong một công việc nào đó (giới làm công ăn lương ấy) kết bạn mới như thế nào giữa cái nhịp sống đầy bận rộn này. Thật đấy, bởi vì tôi thấy rằng, 8 tiếng mà ta vùi đầu vào làm việc là 8 tiếng đẹp nhất trong ngày. Trời xanh, mây trắng, nắng hồng (ừ, tôi hơi nói quá nhưng mà... vậy đó), và con người thì nhốt mình trong những toà nhà, dành hết nhựa sống vì những tờ giấy (hoặc polymer). Về nhà khi mặt trời đã mệt, và người cũng mỏi. Thời gian đâu mà kết bạn nhỉ? Và, thời gian đâu mà duy trì những mối quan hệ hiện có? Giữa cái thời mà hẹn nhau ra quán nước phải cân đo đong đếm giời gian thì những cuộc nói chuyện thật sự, small talk big talk deep talk cringe talk dần trở thành những lần cập nhật. Dành 10 phút tóm tắt công ăn việc làm của mình trong một (vài) năm gần đây cho bạn và nghe bạn tóm tắt của bạn cho mình. Đấy nếu may mắn gặp được họ. Còn không may thì cứ thế thành bạn cũ. Phương thức từ biệt của người trưởng t...

Ngày dài, năm ngắn.

Ngày của con nít ngắn lắm, chơi một chút là hết rồi; nhưng một năm của bọn nó thì lại dài, biết bao điều thú vị xảy xa. Còn người lớn thì ngược lại, một ngày dài đằng đẵng, 8 tiếng đi làm mà như 8 thế kỷ; nhưng một năm thì lại ngắn, quanh đi quẩn lại đã hết, chả biết mình đã làm gì. (*) (*) Đoạn trên tôi đọc được của ai đấy chứ không phải của tôi đâu, tôi viết lại ý và có thêm bớt chút đỉnh chứ không trích dẫn nguyên gốc (vì cũng không nhớ được bản gốc là gì). Sau này mới biết bạn ấy trích lại từ một bộ fanfic, không biết tác giả là ai nhưng viết chuẩn thật sự. Ầy, có lẽ hơi lạc đề nhưng ai bảo fanfic toàn là thứ ba xu, nhiều câu khiến tôi ám ảnh (ừ, ám ảnh) từ fanfic mà ra. Có thể lúc nào đó tôi sẽ viết về chúng. Bây giờ là tháng 8, trời đã sang thu, chắc vậy. Tôi không biết nước mình tính bốn mùa làm sao, tôi hay gọi tháng 2-3-4 là xuân, 5-6-7 là hạ, 8-9-10 là thu và 11-12-1 là đông, độ chính xác chắc khoảng 40% nhưng mà tự quy định riết rồi quen, khó bỏ. Và tôi sợ hãi nhận ra tôi ...

Chúng ta chỉ là người lạ. Vậy nên xin lỗi nhé, tôi không quan tâm.

Trong các mối quan hệ giữa người với người, sự xã giao giữa những đồng nghiệp có lẽ là thứ mà tôi thấy khó hiểu (vừa dễ hiểu), chán ghét, sợ hãi, sượng sùng và kỳ quặc thuộc hàng top. Nói ra thì có vẻ lạnh lùng (máu lạnh) nhưng nếu tôi bệnh, tôi không muốn đồng nghiệp (đúng theo định nghĩa đồng nghiệp và chỉ tới đó mà thôi) tới thăm chút nào cả. Và ngược lại, nếu họ ốm, tôi cũng không muốn đi. Thật ra là không quan tâm. Viết ra thì thấy bản thân quá vô cảm (?) nhưng xin lỗi, thật sự là vậy đấy. Và tôi sợ phải giải thích điều này với người khác vì họ sẽ phê phán và cho ra những bài học đạo đức mà tôi không hỏi xin.  Tranh "Strangers in a Dark Room", Georgiana Luiza Nicolae Đến thăm bệnh, rồi hỏi han điều gì? Rằng đã khoẻ hơn chưa? Ừ, rồi sao nữa. Rằng bệnh gì, bác sĩ nói sao? Và...? Theo lệ thường thì sau khi trải qua một số câu hỏi "thủ tục" thì chúng ta sẽ có màn dặn dò giữ gìn sức khoẻ. Dễ hiểu thôi, lại là cách cư xử chuẩn mực. Tôi hiểu, chỉ là tôi không làm đượ...

Phải đẹp, phải xinh?

Anh thì anh TRAI (anh TÀI), chị thì chị ĐẸP; Anh thì anh TRAI, em thì em XINH. Tại sao vậy? Có lẽ là tôi hơi "làm quá" (không hề) nhưng những định kiến giới, những quy chuẩn vô lý về giới sẽ không bao giờ biến mất nếu những thứ được cho là "vô hại" (lần nữa, không hề) vẫn xuất hiện nhan nhản. "Ơ nhưng khen đẹp khen xinh thì có sao?" Vấn đề không phải là khen đẹp, khen xinh. Vấn đề là tại sao PHẢI xuất hiện những chữ đấy. Chị GÁI thì có vấn đề gì? Em GÁI thì công an bắt à?  Ôi loài người, nhìn ra bức tranh lớn đi. Beauty sick - Đại dịch làm đẹp chắc tự dưng mà có.  Ha!  - Phái mạnh phái đẹp - Trai tài gái sắc - Anh tài chị đẹp - Anh trai em xinh Thế mà họ lại ra rả những thứ như là "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" cơ đấy. Mà họ toàn nhắm vào đàn bà thôi, và một bộ phận nạn nhân của chiến dịch tẩy não toàn cầu vẫn bênh lấy bênh để. "Ơ nhưng chương trình tôn vinh tài năng biểu diễn mà" Tôn vinh ngay cả trong cái tên thì Trái Đất diệt vong chắc? Q...

Tháng 6 mưa nhiều.

Nhớ mưa - Mỹ Linh ft. M4U Nhớ lần đầu tiên nghe Nhớ mưa , trong đầu chỉ nghĩ: Bài gì mà nghe Hà Nội thế; giờ nghe nhiều rồi vẫn giữ nguyên suy nghĩ. À mà tôi chưa đi Hà Nội bao giờ. Thường nghe nhạc thì mỗi bài đều có một câu mà tôi thích nhất, và với Nhớ mưa thì là: "Ào ạt rơi những cơn mưa hè Tháng sáu mưa nhiều" Ừ, tôi viết bài này vì giờ là tháng 6 và mưa nhiều vãi ò  (〜 ̄ ▽  ̄) 〜 Có gì đó về mưa mà khiến cho những bài hát viết về nó đều mang hơi hướng khá là lãng mạn (hoặc là tại tôi toàn kiếm nghe mấy bài lãng mạn). Nhớ mưa  vẽ ra một bức tranh Hà Nội khoảng năm 2000 có lẻ, những con phố ngả vàng, những quán cà phê nhỏ và cái buồn man mác, buồn nhẹ nhàng, buồn vu vơ, buồn lãng đãng. Tôi hay gọi vui là cái buồn nghệ sĩ .  "Tiếng mưa đã ngừng rơi Mà trái tim còn buồn" Thành công của bài hát chắc là miêu tả được tâm lý khó...

Lưu trữ như có như không về ngày tốt nghiệp.

Xoá Instagram rồi, lưu lại được 2 bức ảnh này nên muốn viết chút gì đó cho một ngày đã cũ: ngày tốt nghiệp. Nón của người ngồi trước Nói viết thật ra cũng không biết viết gì vì bản thân không có cảm giác gì với ngày tốt nghiệp cả, cụ thể là trong lúc làm lễ. Cuối ngày hôm đó thì có, nhưng hầu như là những cảm xúc không mấy vui: sợ hãi, mông lung, giai đoạn ấy bản thân đang ở một vùng trũng mà nên cũng không vui vẻ được. Đáng buồn nhất là, tôi đã luôn chuẩn bị cho sự chia tay ngay sau khi buổi lễ kết thúc. Chia tay điều gì thì không rõ. Bức ảnh duy nhất chụp trường Có một lần tôi tự nhận xét bản thân sống hơi... hời hợt, chắc thế thật. Những ngày lễ, buỗi lễ, nghi lễ không có ý nghĩa gì với tôi cả. Đây có lẽ là điều đáng tiếc, vì tôi chưa từng cảm nhận được cái xúc động, tự hào,... mà người đời thường hay mô tả về những cái "lễ" kia.

Khách hàng, nhạy cảm, nội dung ngắn, npc và lời tạm biệt.

Cuối cùng tôi đã quyết định xoá trang Facebook (Page, không phải tài khoản. Mà nếu không phải vì bạn bè tôi còn ở đấy thì tôi cũng đã đi luôn rồi). Đây là một quyết định... không dễ dàng.  Dù có chửi Facebook (bây giờ) như thế nào thì tôi cũng không thể phủ nhận nó từng làm tốt thứ nó hô hào: kết nối con người. Blog thì cá nhân hơn, riêng tư hơn, tự do hơn, chính vì thế tôi mới ở đây. Còn Facebook thì mở, bình luận cũng đông (vui) hơn. Nhưng nó đã không còn vui nữa. 1. Dường như bây giờ, mọi thứ đều quy về doanh số, khách hàng, mua bán Tôi lập trang Facebook nhưng thực chất nó vẫn là blog cá nhân thôi. Đương nhiên tôi biết Facebook cũng cần sống, cũng cần kiếm tiền, nhưng mọi thứ đã khác. Rất lâu về trước, Facebook gợi ý bạn chạy quảng cáo bài viết với tiền đề thu hút thêm nhiều người xem/tiếp cận, còn bây giờ thì là thu hút thêm nhiều khách hàng. ...

Mùa hè ơi, em đã nghĩ gì?

Sinh ra đã ốm đau triền miên, các cơ quan đều yếu ớt hơn người khác, bác sĩ bảo em đoản mệnh, gia đình em biết thế nên luôn chiều chuộng em dù em có ngỗ nghịch, hỗn xược. Tsugumi à, em ổn không? Mỗi khi sốt, đầu óc quay cuồng, con người ta thường cảm thấy tủi thân, yếu đuối, bất lực. Nhưng đấy lại là việc quá đỗi quen thuộc với em. Em bảo: "Cái gì trông cũng tươi mới cả." "Nếu hay sốt như em thì sẽ đi đi về về giữa cảnh tượng ấy và hiện thực. Chẳng biết đâu là thế giới thực nữa." Những lúc nằm trên giường bệnh, em đã nghĩ gì? Em nghĩ đến cái chết sao? Hay em nghĩ đến những điều nếu như? Mà, đối với em thì, chiếc giường nào cũng là giường bệnh. Cái cơ thể yếu đuối khốn khiếp lại chứa lấy một tâm hồn hoang dại bậc nhất. Hay là vì cơ thể mong manh nên em mới ngông cuồng đến thế? Em đùa những trò tinh quái, em nói năng chẳng kiêng dè, em làm ngơ rằng con người thường né tránh sự thật trần trụi mất lòng, em vạch trần hết những suy nghĩ sâu thẳm trong tâm kẻ khác. Tất cả...

Tôi thích đọc về một người xa lạ.

Tôi thích đọc về 1 người xa lạ. Đôi khi vô tình tìm được blog, wordpress hoặc tương tự vậy của một ai đó và họ chia sẻ những điều linh tinh, ngẫu nhiên (như cái blog này đây), tôi tưởng như mình tìm được kho báu. Những thứ họ đọc, những phim họ xem, nơi chốn họ đi, góc nhìn của họ về thế giới này,... và về chính họ. Tôi nhai ngấu nghiến, nuốt hết. Dù là những điều vặt vãnh vớ vẩn đi nữa, à không, đặc biệt là những điều vặt vãnh vớ vẩn, vì chúng là con người trần trụi, chân thật nhất của họ. Tôi tìm được [U] và vài blog khác khi lang thang trên internet tìm kiếm những người đã đọc một quyển sách nọ, nôm na là tìm review và cảm nhận sách đấy. Và đây trở thành nơi cắm cọc bí mật của tôi. Tôi chỉ đọc thôi, không bình luận hay để lại gì cả (thật ra là vì không đăng nhập nên không bình luận được). Có những bài họ viết giống ý tôi, có bài không, và điều đó không sao cả, thậm chí chúng mới là lý do giữ chân tôi lại. À, rất lâu về trước có gặp 1 blog trên Facebook (ừ, Facebook từng là nơi đ...