Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Tháng 6 mưa nhiều

Nhớ mưa - Mỹ Linh ft. M4U Nhớ lần đầu tiên nghe Nhớ mưa , trong đầu chỉ nghĩ: Bài gì mà nghe Hà Nội thế; giờ nghe nhiều rồi vẫn giữ nguyên suy nghĩ. À mà tôi chưa đi Hà Nội bao giờ. Thường nghe nhạc thì mỗi bài đều có một câu mà tôi thích nhất, và với Nhớ mưa thì là: "Ào ạt rơi những cơn mưa hè Tháng sáu mưa nhiều" Ừ, tôi viết bài này vì giờ là tháng 6 và mưa nhiều vãi ò  (〜 ̄ ▽  ̄) 〜 Có gì đó về mưa mà khiến cho những bài hát viết về nó đều mang hơi hướng khá là lãng mạn (hoặc là tại tôi toàn kiếm nghe mấy bài lãng mạn). Nhớ mưa  vẽ ra một bức tranh Hà Nội khoảng năm 2000 có lẻ, những con phố ngả vàng, những quán cà phê nhỏ và cái buồn man mác, buồn nhẹ nhàng, buồn vu vơ, buồn lãng đãng. Tôi hay gọi vui là cái buồn nghệ sĩ .  "Tiếng mưa đã ngừng rơi Mà trái tim còn buồn" Thành công của bài hát chắc là miêu tả được tâm lý khó hiểu của loài người trước một hiện tượng quá đỗi bình thường của tự nhiên - mưa. Người ta thường bảo mưa buồn, không hiểu mưa thì liên quan gì đ...

Lưu trữ như có như không về ngày tốt nghiệp

Xoá Instagram rồi, lưu lại được 2 bức ảnh này nên muốn viết chút gì đó cho một ngày đã cũ: ngày tốt nghiệp. Nón của người ngồi trước Nói viết thật ra cũng không biết viết gì vì bản thân không có cảm giác gì với ngày tốt nghiệp cả, cụ thể là trong lúc làm lễ. Cuối ngày hôm đó thì có, nhưng hầu như là những cảm xúc không mấy vui: sợ hãi, mông lung, giai đoạn ấy bản thân đang ở một vùng trũng mà nên cũng không vui vẻ được. Đáng buồn nhất là, tôi đã luôn chuẩn bị cho sự chia tay ngay sau khi buổi lễ kết thúc. Chia tay điều gì thì không rõ. Bức ảnh duy nhất chụp trường Có một lần tôi tự nhận xét bản thân sống hơi... hời hợt, chắc thế thật. Những ngày lễ, buỗi lễ, nghi lễ không có ý nghĩa gì với tôi cả. Đây có lẽ là điều đáng tiếc, vì tôi chưa từng cảm nhận được cái xúc động, tự hào,... mà người đời thường hay mô tả về những cái "lễ" kia.

Khách hàng, nhạy cảm, nội dung ngắn, npc và lời tạm biệt

Cuối cùng tôi đã quyết định xoá trang Facebook (Page, không phải tài khoản. Mà nếu không phải vì bạn bè tôi còn ở đấy thì tôi cũng đã đi luôn rồi). Đây là một quyết định... không dễ dàng.  Dù có chửi Facebook (bây giờ) như thế nào thì tôi cũng không thể phủ nhận nó từng làm tốt thứ nó hô hào: kết nối con người. Blog thì cá nhân hơn, riêng tư hơn, tự do hơn, chính vì thế tôi mới ở đây. Còn Facebook thì mở, bình luận cũng đông (vui) hơn. Nhưng nó đã không còn vui nữa. 1. Dường như bây giờ, mọi thứ đều quy về doanh số, khách hàng, mua bán Tôi lập trang Facebook nhưng thực chất nó vẫn là blog cá nhân thôi. Đương nhiên tôi biết Facebook cũng cần sống, cũng cần kiếm tiền, nhưng mọi thứ đã khác. Rất lâu về trước, Facebook gợi ý bạn chạy quảng cáo bài viết với tiền đề thu hút thêm nhiều người xem/tiếp cận, còn bây giờ thì là thu hút thêm nhiều khách hàng. ...

Mùa hè ơi, em đã nghĩ gì?

Sinh ra đã ốm đau triền miên, các cơ quan đều yếu ớt hơn người khác, bác sĩ bảo em đoản mệnh, gia đình em biết thế nên luôn chiều chuộng em dù em có ngỗ nghịch, hỗn xược. Tsugumi à, em ổn không? Mỗi khi sốt, đầu óc quay cuồng, con người ta thường cảm thấy tủi thân, yếu đuối, bất lực. Nhưng đấy lại là việc quá đỗi quen thuộc với em. Em bảo: "Cái gì trông cũng tươi mới cả." "Nếu hay sốt như em thì sẽ đi đi về về giữa cảnh tượng ấy và hiện thực. Chẳng biết đâu là thế giới thực nữa." Những lúc nằm trên giường bệnh, em đã nghĩ gì? Em nghĩ đến cái chết sao? Hay em nghĩ đến những điều nếu như? Mà, đối với em thì, chiếc giường nào cũng là giường bệnh. Cái cơ thể yếu đuối khốn khiếp lại chứa lấy một tâm hồn hoang dại bậc nhất. Hay là vì cơ thể mong manh nên em mới ngông cuồng đến thế? Em đùa những trò tinh quái, em nói năng chẳng kiêng dè, em làm ngơ rằng con người thường né tránh sự thật trần trụi mất lòng, em vạch trần hết những suy nghĩ sâu thẳm trong tâm kẻ khác. Tất cả...

Tôi thích đọc về một người xa lạ

Tôi thích đọc về 1 người xa lạ. Đôi khi vô tình tìm được blog, wordpress hoặc tương tự vậy của một ai đó và họ chia sẻ những điều linh tinh, ngẫu nhiên (như cái blog này đây), tôi tưởng như mình tìm được kho báu. Những thứ họ đọc, những phim họ xem, nơi chốn họ đi, góc nhìn của họ về thế giới này,... và về chính họ. Tôi nhai ngấu nghiến, nuốt hết. Dù là những điều vặt vãnh vớ vẩn đi nữa, à không, đặc biệt là những điều vặt vãnh vớ vẩn, vì chúng là con người trần trụi, chân thật nhất của họ. Tôi tìm được [U] và vài blog khác khi lang thang trên internet tìm kiếm những người đã đọc một quyển sách nọ, nôm na là tìm review và cảm nhận sách đấy. Và đây trở thành nơi cắm cọc bí mật của tôi. Tôi chỉ đọc thôi, không bình luận hay để lại gì cả (thật ra là vì không đăng nhập nên không bình luận được). Có những bài họ viết giống ý tôi, có bài không, và điều đó không sao cả, thậm chí chúng mới là lý do giữ chân tôi lại. À, rất lâu về trước có gặp 1 blog trên Facebook (ừ, Facebook từng là nơi đ...

Mời ăn cưới và tại sao thế người lớn ơi?

Tại sao vậy nhỉ? Tôi thường nghe người ta (người lớn) than thở mỗi khi nhận được thiệp cưới. Than cũng hiển nhiên thôi, tốn tiền mà. Đặc biệt là khi người mời chả thân thiết gì với mình. Thế nhưng họ cũng khó chịu khi kẻ ấy không mời mình. Tại sao vậy nhỉ? Hôm nay bị thụ động nghe chuyện hai đồng nghiệp nói với nhau về một đồng nghiệp cũ (đã nghỉ làm được 1-2 năm gì đấy rồi, trước khi tôi vào làm) và tôi trộm thốt lên rằng: Ôi! Người lớn... nhảm nhí vậy ư? Sao thế, đời chưa đủ phiền? Hai người, một tung một hứng, bỗng dưng bảo nhau sao R (tạm gọi người tôi chưa từng gặp kia là R) không mời mình đi đám cưới. Rằng lúc làm chung có nói chuyện qua lại mà, rằng hai chúng ta có làm gì cho nó giận đâu,... Nhưng mà, có thân không nhỉ? Nhưng mà, đám cưới hai người có mời R đâu nhỉ? À, hai người còn chẳng mời nhau cơ mà. Thế thì, có gì mà giận mà hờn? Tôi chưa gặp hết mọi người trên thế giới (hiển nhiên rồi), nhưng trong quãng đời ngắn ngủi tôi đang đi này, tôi thấy người lớn có vẻ đặt ra nhiề...

Người không hạnh phúc

Nhà cao cửa rộng, người thì vắng, quá nhiều thời gian. Những thứ như thế đã tạo nên hình ảnh một cô S - người mà tôi nghĩ là hiện thân của sự cô đơn. Tôi không thích nói chuyện với cô, thật sự là thế. Một phần vì khác thế hệ, phần khác vì cô nói những chủ đề tôi không quan tâm, và phần lớn nhất đó là phiền, tiêu cực, không thể đáp lời mỗi khi cô bắt chuyện. Mọi câu chuyện của cô đều cùng một công thức: đàn ông (chồng, người yêu) + tuổi già + những câu đùa dùng hơn 1000 lần + tự giễu. Mà, cũng dễ hiểu thôi, người quanh quẩn ở nhà thì có gì để nói nữa chứ. Cô không có chồng (có lẽ vì thế nên cô "ám ảnh" với đàn ông, không một ngày nào mà cô không nói về nó), đương nhiên cũng không con, anh chị em đều đã ra nước ngoài sinh sống, cô không có bạn (theo tôi quan sát thì là thế), lại không đi làm (hoặc đã nghỉ hưu, tôi không rõ), tiền sinh hoạt hoàn toàn dựa vào chị mình chu cấp, bù lại cô ở lại Việt Nam canh nhà. Cái nhà trở thành cái lồng cuối cùng của cô, nếu mọi chuyện vẫn thế...

Dịch thơ ▸ Tôi yêu đôi mắt em (Fyodor Tyutchev)

Tranh "Kiss of passion", Leonid Afremov (có cắt ảnh) Tôi yêu đôi mắt em Này em ơi, tôi yêu đôi mắt ấy Với ánh nhìn rực lửa, nồng say Và khi em chợt nâng mắt lên ngay Từ địa đàng vang lên một tia chớp Cả đất trời thu vào ánh nhìn em. Nhưng em ơi, điều tuyệt vời hơn cả Mắt em khẽ nhìn những lúc hai ta Trao nhau nụ hôn, say đắm mãi không xa Giấu làm sao, hàng mi em rũ Ngọn lửa đam mê, khao khát lén vươn mình. --- Thơ gốc: Люблю глаза твои, мой друг... Люблю глаза твои, мой друг, С игрой иx пламенно-чудесной, Когда иx приподымешь вдруг И, словно молнией небесной, Окинешь бегло целый круг… Но есть сильней очарованья: Глаза, потупленные ниц В минуты страстного лобзанья, И сквозь опущенныx ресниц Угрюмый, тусклый огнь желанья. (Fyodor Tyutchev) --- • Bản dịch chỉ mang tính chất tham khảo. • Đăng song song trên Spiderum .

Linh tinh ngày 21/05/2025

1. Khi mình nói dạo gần đây mình hơi "mệt" mxh, không ai thật sự hiểu ý mình là gì. Mình không "mệt" cụ thể một cá nhân nào cả, chỉ là mxh nói chung thôi. Và thật ra thì mình không nghĩ rằng điều này khó giải thích đến thế, cho tới khi mình bắt đầu nói với người khác và họ không hiểu. 2. Khi mình nói mình muốn giảm thời gian dùng Facebook lại vì mình thấy nó ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý của mình, không ai hiểu (lần 2) và không ai xem điều mình nói là nghiêm túc cả. 3. Mình cảm ơn bản thân mình vì lập blog này (tuy là blog bị vấn đề gì đó với Google nên không hiện trên trang tìm kiếm = không ai thấy mình, mình buồn xíu xiu), mình rất cần một nơi để "xả".  Mình nghĩ mình sẽ xây nhà ở đây.  4. Mình tự nhận bản thân là một đứa cả thèm chóng chán, nhưng mình hi vọng mình sẽ duy trì blog này và sẽ cố gắng làm điều đó. Mình có thói quen xoá tài khoản mxh định kỳ 4-5 năm và lập một tài khoản mới, mình nghĩ là do mình hay chạy trốn. Mình hi vọng ở đây mình không c...

Đến lúc theo trend rồi, đến lúc cười rồi

Về vụ ồn ào vớ vẩn giữa Viruss, Pháo, Ngọc Kem. Thật ra đây không phải là một bài viết "nóng hổi", gọi là bài viết "nguội lạnh" thì đúng hơn (cư dân mạng vốn dĩ luôn cả thèm chóng chán mà).  Nội dung vụ ồn ào là gì, tôi không thật sự quan tâm và tôi nghĩ rằng không ai nên thật sự  quan tâm về nó. Thật lòng đấy, có người để tâm đến việc này thật à? Vấn đề khiến tôi chú ý chính là cách người ta lao vào "drama", hít hà như thể nó là thứ ma tuý loại 1 và theo trend như một đám NPC vô hồn. Zombie thời đại mới Hài hước ư? Thế là hài á? Hỏi thật lòng đấy. Thất vọng nhưng không bất ngờ. Cái thời đại mà một clip ngắn cả trăm, cả ngàn trang đăng lại, lười biếng tới mức copy y nguyên, không thèm thay đổi câu từ gì thì việc này có gì mà bất ngờ. Thật ra là đáng khen đấy chứ, ít nhất còn bỏ thời gian ra chỉnh ảnh cho phù hợp với thương hiệu. Ha! Tất cả hoà làm một. Tính cá nhân đã chết. Phải đu trend thôi, không thì bị xã hội bỏ lại mất. Mau mau đu trend để người ta cò...