Nhà cao cửa rộng, người thì vắng, quá nhiều thời gian. Những thứ như thế đã tạo nên hình ảnh một cô S - người mà tôi nghĩ là hiện thân của sự cô đơn. Tôi không thích nói chuyện với cô, thật sự là thế. Một phần vì khác thế hệ, phần khác vì cô nói những chủ đề tôi không quan tâm, và phần lớn nhất đó là phiền, tiêu cực, không thể đáp lời mỗi khi cô bắt chuyện. Mọi câu chuyện của cô đều cùng một công thức: đàn ông (chồng, người yêu) + tuổi già + những câu đùa dùng hơn 1000 lần + tự giễu. Mà, cũng dễ hiểu thôi, người quanh quẩn ở nhà thì có gì để nói nữa chứ. Cô không có chồng (có lẽ vì thế nên cô "ám ảnh" với đàn ông, không một ngày nào mà cô không nói về nó), đương nhiên cũng không con, anh chị em đều đã ra nước ngoài sinh sống, cô không có bạn (theo tôi quan sát thì là thế), lại không đi làm (hoặc đã nghỉ hưu, tôi không rõ), tiền sinh hoạt hoàn toàn dựa vào chị mình chu cấp, bù lại cô ở lại Việt Nam canh nhà. Cái nhà trở thành cái lồng cuối cùng của cô, nếu mọi chuyện vẫn thế...
Đi 1 bước, dò 1 bước.